Truyện ngụ ngôn La Fontaine:Cáo, Sói và Ngựa
Một con Cáo, dù có tinh quái trong đám nhưng còn rất trẻ, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một con Ngựa, liền nói với Sói, một tên săn thịt vẫn còn non nớt.
– Hãy đuổi theo ngay đi, một con vật đang gặm cỏ trên cánh đồng của chúng ta. Tao nhìn thấy nó mà thích cả mắt, nó vừa đẹp đẽ lại to lớn nữa.
Sói vừa hỏi vừa cười
– Thế nó có mạnh hơn chúng ta không? Mày thử tả nó tao xem nào? Cáo trả lời
– Giá mà tao là hoạ sĩ hay nhà văn thì chẳng khó, mày sẽ thấy thích ngay. Nhưng hãy cứ đến đó đi. Ai mà biết được, biết đâu đấy lại là miếng mồi ngon mà số phận ưu ái cho chúng ta hưởng.
Cả hai cùng tới nơi. Ngựa đang gặm cỏ tò mò nhìn hai con vật cùng một lúc tiến lại gần. Nó suýt ba chân bốn cẳng chạy chốn thì Cáo nói:
– Thưa ngài, kẻ hèn mọn kính cẩn xin được biết đại danh quý tính của ngài.
Ngựa vốn chẳng phải là kẻ ngu đần liền trả lời.
– Các ngài có thể biết tên ta, hãy thử đoán xem nhé: Ông thợ da của ta đã đặt nó xung quanh yên của ta.
Cáo vội xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của mình. Nó đáp:
– Cha mẹ tôi chẳng dạy tôi điều ấy, họ nghèo lắm chỉ có một lỗ để chui ra chui vào thôi. Chỉ có cha mẹ ngài Sói đây là đã dạy ngài ấy biết đọc.
Sói được tán dương phổng mũi ra vẻ, tiến lại gần Ngựa. Nhưng sự ngốc nghếch buộc nó phải trả giá vì Ngựa tung cú đá đau điếng vào Sói. Thế là Sói ngã lăn quay ra đất máu me be bét và nằm bẹp.
Bây giờ Cáo mới lên tiếng nói Sói:
– Anh bạn ạ, đó là điều chứng tỏ cái mà người ta gọi họ hàng nhà ta là những người trí tuệ: Con vật này đã cho anh một bài học nhớ đời là khi chưa biết gì, kẻ khôn ngoan nên thận trọng.
Thẻ:
Bài trước
Bài tiếp theo