Truyện ngụ ngôn La Fontaine: Nồi Đất và Nồi Đồng
Một hôm Nồi Đồng đề nghị với Nồi Đất đi du ngoạn một chuyến, Nồi Đất từ chối và xin lỗi rằng khôn ngoan nhất là anh ta nên ở nhà quanh quẩn ở xó bếp vì anh ta rất sợ, sợ từ cái nhỏ nhất cũng có thể làm anh ta vỡ vụn thành trăm mảnh. Anh ta nói.
– Da của anh cứng hơn da của tôi nhiều nên chẳng gì có thể ngăn anh được, nhưng tôi lại chẳng được như thế đâu
Nồi Đồng đáp:
– Tôi sẽ giúp đỡ, che chở cho anh. Nếu có chuyện gì xảy ra đe dọa tới anh có tôi đây đứng ra bảo đảm, tôi sẽ hứng đòn và anh sẽ chẳng sao.
Lời lẽ của Nồi Đồng đã thuyết phục được Nồi Đất. Nó đứng thẳng cạnh anh bạn của mình, hai đứa lắc lư bước đi bằng ba chân, đứa nọ dựa váo đứa kia vượt qua chỗ gồ ghề. Nồi Đất phải chịu cực trăm bề, mới đi, chưa đầy trăm bước, chính nó lại bị anh bạn đụng phải. Nồi Đất ta thế là bị vỡ ra thành muôn mảnh mà chẳng kêu được lời nào.
Sự đời cũng vậy, khi kết bạn, kết giao với những người giống ta bình đẳng và hợp cảnh, hoặc sẽ phải than thở như số phận của anh Nồi Đất nọ.
Thẻ:
Bài trước
Bài tiếp theo