Truyện thiếu nhi Trâm Anh và Cây đàn nhỏ
Nhà Trâm Anh có một ô cửa sổ nhỏ nhìn ra vườn hoa. Mỗi sáng, cô bé thường ngồi bên đó, nghe chim hót líu lo, rồi lẩm nhẩm hát theo. Trâm Anh rất thích nhạc, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tự chơi được một bản nhạc nào cả.
Cho đến một ngày, bố mang về nhà một món quà.
— “Tặng con nè!” – Bố nói, rồi mở thùng ra.
Bên trong là một cây đàn organ màu trắng sữa, sáng bóng, có những nút bấm tròn tròn như kẹo.
— “Wow… Đẹp quá!” – Trâm Anh reo lên.
Cô bé ngồi vào ghế, đặt thử ngón tay lên phím đàn. Một tiếng bíp vang lên. Rồi bóp bóp, ting ting, nghe y như mấy chú robot đang hát.
Bố cười:
— “Muốn chơi được đàn, con phải kiên nhẫn nghen. Mỗi ngày một chút, đàn sẽ quen tay. Rồi có lúc, nó sẽ hát cùng con thật hay.”
Trâm Anh gật đầu. Từ hôm đó, cô bé bắt đầu làm quen với cây đàn.
Ngày nào Trâm Anh cũng dành một chút thời gian sau giờ học để tập đàn. Nhưng mà… ôi thôi, tay trái thì nhấn sai, tay phải thì quên nhịp, còn mấy nốt như Đô, Rê, Mi thì cứ trốn hoài!
— “Sao học đàn khó vậy chớ?” – Cô bé phụng phịu.
Mẹ ngồi xuống bên, xoa đầu Trâm Anh:
— “Cái gì mới cũng vậy đó con. Hồi nhỏ con tập đi còn té hoài mà, nhớ không?”
Trâm Anh cười khúc khích. Ừ ha, hồi nhỏ còn khóc um sùm vì không biết buộc dây giày nữa kia mà.
Sau vài ngày kiên trì, Trâm Anh bắt đầu chơi được một đoạn nhạc ngắn. Là bài “Happy Birthday” – bài hát quen thuộc mà năm nào cũng nghe.
Cô bé còn dán sticker hình thỏ, hình gấu lên các phím đàn để nhớ nốt. Mỗi khi chơi xong, cô lại vuốt nhẹ cây đàn và nói nhỏ:
— “Cảm ơn nghen, đàn yêu!”
Cô bé đặt tên cho cây đàn là “Mochi”, vì nó trắng mềm và đáng yêu giống như bánh mochi mẹ hay mua.
Cô giáo nhạc bảo các bạn chuẩn bị một bài để biểu diễn trong giờ học.
Trâm Anh lo lắm. Buổi tối, cô còn nằm mơ thấy… phím đàn hóa thành rắn, còn mình thì chơi sai đến mức… đàn bay luôn lên trần nhà!
Sáng hôm đó, mẹ dắt tay Trâm Anh tới lớp.
— “Không cần phải chơi hoàn hảo đâu con. Chỉ cần con vui, thì mọi người cũng sẽ vui theo.”
Trâm Anh hít một hơi thật sâu. Khi đặt tay lên đàn, cô tưởng tượng mình đang chơi cho Mochi nghe, như mọi ngày ở nhà thôi.
Và rồi… những nốt nhạc vang lên, nhẹ nhàng, ấm áp.
Không quá to, không quá đúng từng tí, nhưng đủ để cả lớp mỉm cười.
Cô giáo vỗ tay:
— “Trâm Anh chơi rất có cảm xúc! Giỏi lắm!”
Từ hôm đó…
Trâm Anh và cây đàn Mochi trở thành đôi bạn thân. Mỗi chiều, khi ánh nắng xiên qua cửa sổ, hai bạn lại kể chuyện với nhau bằng tiếng nhạc. Có hôm là chuyện về chú mèo đi lạc, hôm khác là bài hát của gió thổi qua vườn cây.
Và Trâm Anh hiểu ra:
Chơi đàn không phải để giỏi hơn ai. Mà là để trái tim mình được nói ra điều muốn nói, bằng những âm thanh dịu dàng.
Giang Linh AI
Giang Linh
* Giáo viên dạy lập trình trẻ em. * Sáng lập và quản trị website: https://truyenthieunhi.net * Tổng đại lý App học tiếng Anh trẻ em Monkey Junior, Monkey ABC, Monkey Stories, Monkey Speak, Babilala, Edupia giá rẻ: https://thuongmaivanloi.com.