Vương Quốc Số Học
Trâm Anh là một cô bé rất đáng yêu và nhiều tài năng: bé nói tiếng Anh rất giỏi, hát hay và vẽ cũng đẹp nữa. Tuy nhiên, cô bé lại không thích môn toán bởi các con số khô khan và chẳng có gì thú vị cả.
Một tối nọ, khi đang ngồi học toán, Trâm Anh khẽ thở dài:
– Học toán sao khó thế! Sao mình cứ nhầm lẫn hoài thế nhỉ?
Bỗng nhiên, quyển vở toán trên bàn phát sáng! Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn Trâm Anh vào một thế giới kỳ lạ. Khi mở mắt ra, cô bé thấy mình đang đứng giữa một vương quốc lấp lánh toàn những con số!
Trước mặt cô, số 0 ngồi vắt vẻo trên một đám mây, cười tươi:
— Chào Trâm Anh! Mình là số 0. Mình trông như chẳng có gì, nhưng thật ra mình rất quan trọng đấy! Nếu không có mình, 10 sẽ không tồn tại, và những con số lớn sẽ chẳng thể nào được viết đúng đâu!
Số 1 đứng ngay cạnh, cao lớn và tự hào:
— Còn mình là số 1, mình luôn là người mở đầu! Mọi thứ đều bắt đầu từ một: một mặt trời, một trái tim, một cậu bé hay một cô bé!
Số 2 chạy đến, nhảy chân sáo:
— Mình luôn đi theo cặp! Hai mắt, hai tai, hai bàn tay, hai bàn chân—thế giới này tràn ngập những điều có số hai!
Rồi đến số 3, số 4, số 5… tất cả đều lần lượt giới thiệu mình.
Số 3 vui vẻ nói:
— Mình giúp tạo ra nhiều bộ ba thú vị: ba bữa ăn trong ngày, ba bánh xe trên chiếc xe ba bánh của cậu!
Số 4 giơ cao bốn ngón tay:
— Cậu có biết hầu hết cái bàn, cái ghế, xe ô tô đều có bốn chân, bốn bánh không?
Số 5 vẫy tay:
— Hãy nhìn bàn tay cậu đi! Mỗi bàn tay đều có năm ngón đấy nhé!
Cứ thế, Trâm Anh gặp từng con số một.
Số 6 thì cười híp mắt:
— Cậu có bao giờ để ý đến xúc xắc chưa? Mình chính là số lớn nhất trên mỗi viên xúc xắc đấy!
Số 7 khoanh tay, ra vẻ bí hiểm:
— Mình là số may mắn! Có bảy sắc cầu vồng, bảy ngày trong một tuần, và nhiều người tin rằng mình mang lại điều tốt đẹp!
Số 8 xoay tròn như một chiếc bánh xe:
— Mình là số đối xứng, lật ngược mình lại vẫn là mình! Người ta còn nói mình là biểu tượng của vô tận nữa!
Số 9 cười khúc khích:
— Mình là số lớn nhất trong nhóm một chữ số! Cậu có biết mình cũng là số của sự hoàn thiện không?
Cuối cùng, số 10 bước tới, lấp lánh như một vì sao:
— Mình là sự kết hợp của 1 và 0. Mình giúp mọi người đếm dễ dàng, và cậu có biết không? Mỗi khi ai đó hoàn thành một việc gì đó thật tuyệt, họ thường nói: “Cho điểm 10 luôn!”
Trâm Anh tròn xoe mắt. Trước đây cô bé luôn nghĩ toán học thật khô khan, nhưng bây giờ cô nhận ra mỗi con số đều có một câu chuyện thú vị của riêng mình.
Bỗng nhiên, ánh sáng lấp lánh lại xuất hiện, và Trâm Anh thấy mình quay trở về bàn học. Cô bé nhìn quyển vở toán trước mặt, mỉm cười.
— Toán học không khó như mình nghĩ! Mình chỉ cần hiểu các con số là những người bạn thôi!
Từ hôm đó, mỗi khi học toán, Trâm Anh không còn thấy sợ nữa. Cô bé luôn tưởng tượng rằng các con số đang thì thầm kể cho mình nghe những điều kỳ diệu…
Giang Linh AI
Giang Linh
* Giáo viên dạy lập trình trẻ em. * Sáng lập và quản trị website: https://truyenthieunhi.net * Tổng đại lý App học tiếng Anh trẻ em Monkey Junior, Monkey ABC, Monkey Stories, Monkey Speak, Babilala, Edupia giá rẻ: https://thuongmaivanloi.com.