Truyện ngụ ngôn La Fontaine: Chị bán sữa và bình sữa
Chị Perrette đội bình sữa trên đầu, phía dưới có lót một tấm gối mỏng chị định mang sữa đến thành phố để bán. Để đi đứng nhẹ nhàng mau lẹ, chị ăn mặc rất đơn giản vào ngày hôm đó, váy ngắn giày thấp gót và hăm hở sải bước dài trên đường. Vừa đi, trong đầu chị vừa đầy ắp suy tính: Số tiền bán sữa thu được, chị sẽ dùng tất cả để mua một trăm quả trứng rồi sẽ nhân lên số ổ ấp trứng gấp ba lần. Mọi việc sẽ suôn sẻ dưới sự chăm sóc khéo léo của chị. Chị tự nhủ:
– Mình nuôi gà mái quanh nhà thật dễ dàng. Nếu bọn Cáo để mình làm ăn tốt, mình sẽ có tiền mua một con lợn giống. Khi nó to béo thì cũng thu được khá tiền, lúc ấy chẳng ai ngăn mình mua một con bò thả trong chuồng. Bò sẽ đẻ ra bê. Chà mình sẽ phải nhảy lên sung sướng, trước cả một đàn bò mất.
Vừa nghĩ đến đó chị nhảy lên thế là bình sữa trên đầu lắc lư rồi rơi xuống đất. Vĩnh biệt Bê, Bò, Lợn, ổ gà, chị chỉ còn gương mặt bực bội, hối tiếc nhìn đống của cải tan thành mây khói. Perrette sẽ phải về nhà xin lỗi chồng, có khi còn có nguy cơ bị đánh nữa.
Câu chuyện khôi hài này dừng ở đây còn nàng bị gọi là: Bình sữa.
Trên đời này, ai đang đánh trận ở vùng nông thôn lại chẳng mơ sẽ chiếm kinh thành Tây Ban Nha? Từ những vương tôn quý tộc đến chị bán sữa, cả kẻ khôn ngoan lẫn những người ngốc nghếch lại chẳng mơ mộng trong lúc đang thức rõ ràng. Chẳng có gì trên đời lại dịu dàng hơn những ý nghĩ mơ tưởng nịnh hót ve vuốt cho tâm hồn mình rằng mọi của cải trên đời tất cả danh vọng lẫn sắc đẹp đều thuộc về ta. Khi tôi ngồi một mình tôi cũng nghĩ tới cuộc thách đấu can trường, tôi sẽ vươn lên ngôi vị Hoàng đế rồi dân chúng sẽ tôn tôi làm vua, cả dân tộc đều yêu kính tôi, vương miện sẽ sáng lấp lánh trên đầu tôi. Nhưng khi có chuyện gì thình lình xảy ra mọi ảo tưởng sẽ tan biến hết, tôi lại trở về tôi như trước.
Thẻ:
Bài tiếp theo