Truyện ngụ ngôn La Fontaine: Đeo chuông cho Mèo
Có một chú Mèo được mệnh danh là sát Chuột có tên Rodilardus. Chú khiến cho lũ Chuột thất điên bát đảo, đến mức người ta chẳng thấy mống nào, như thể chúng đã chui hết vào bóng tối vĩnh cửu cả. Còn một vài con sống sót cũng chẳng dám ló đầu ra khỏi hang, thế nên Chuột nào Chuột nấy phải chịu đói meo. Mỗi khi bóng Rodilardus ngang qua hang của chúng thì chú ta chẳng khác nào một hung thần ác quỷ chứ chẳng còn là một con Mèo bình thường nữa.
Một ngày nọ, Mèo ta leo lên mái cao và xa nhà để tìm bạn tình. Trong lúc chú ta đang rầm rĩ với bạn gái thì đám Chuột còn lại đang cư ngụ trong nhà mở cuộc họp trong xó. Ngay khi khai mạc, cụ trùm nhà Chuột xưa nay vốn thận trọng nhất đưa ra ý kiến, dù sớm hay muộn cũng phải đeo một chiếc chuông nhỏ vào cổ Rodilardus, chỉ thế mỗi bước đi của hắn chuông sẽ rung và Chuột sẽ trốn xuống đất. Ai cũng đồng ý với ý kiến của cụ trùm. Nhưng điều khó khăn làm ai cũng băn khoăn là làm sao đeo được chuông. Một kẻ nói:
– Tôi chẳng làm việc đó đâu. Tôi đâu có ngốc nghếch đến thế.
Kẻ khác thêm vào:
– Tôi không biết làm đâu. Tôi còn không biết phải làm gì nữa kia.
Thế là cả bọn tản đi.
– Tôi đã từng thấy nhiều cuộc họp, chẳng phải của nhà Chuột mà của các thày tu thậm chí cả những linh mục, ở đó họ cũng đưa ra những điều không tưởng.
Trong các buổi nghị triều cùng vậy, đám quân sư tha hồ khoa môi uốn lưới nhưng hễ khi cần đến người thực hiện công việc thì hỡi ôi, lại chẳng thấy bóng một ai!
Thẻ:
Bài trước
Bài tiếp theo