Truyện ngụ ngôn La Fontaine:Con Diệc
Một hôm, Diệc lêu nghêu tha mỏ dài đính trên chiếc cổ cũng dài không kém lang thang đi kiếm mồi dọc bờ sông. Nước sông trong vắt, sóng gợn nhẹ như những ngày đẹp trời nhất. Ả cá Chép đang vẫy vùng lượn qua lượn lại hàng nghìn vòng sánh đôi cùng gã cá Quả. Hai đứa bơi sát bờ sông, Diệc ta rất dễ dàng thu lợi, nhưng nó nghĩ, tốt hơn là nên chờ thêm chút nữa mới đến giờ ăn. Chẳng là Diệc vẫn theo chế độ ăn uống đúng giờ mà.
Lát sau, khi đã tới giờ ăn, chim mới tiến sát bờ ngó ngàng quanh xuống nước. Đàn cá Rô bơi ra khỏi tổ, từ dưới sâu ngoi lên. Thức ăn này chẳng làm hài lòng Diệc, nó chờ đồ ăn ngon miệng hơn nữa cơ. Nó nói:
– Ta lại xơi thịt cá rô ư? Một con Diệc như ta lại chén loại tầm thường ấy ư? Thế thì người ta còn coi ta ra gì nữa?
Không thích thịt cá Rô, Diệc nhìn thấy đám cá Bống, nó lại nhủ thầm:
– Cá Bống ư? Chẳng lẽ đó lại là bữa tối của Diệc sao? Ta làm sao há mỏ nuốt chúng được.
Rồi tất cả bọn cá đều bơi đi. Diệc chẳng thấy mống nào nữa trong khi cơn đói cồn cào dày vò. Thế là nó thấy rất hài lòng và thoải mái khi gặp một con sên.
Ta đừng qua khắt khe, khó tính làm gì bởi những người khéo léo nhất là những người biết hoà nhập với hoàn cảnh. Cứ ham muốn quá nhiều sẽ có thể làm mất đi cơ hội tốt. Xin hãy nhớ rằng chớ coi khinh đều gì, nhất là khi nó đã ở trong tầm tay bạn.
Thẻ:
Bài trước
Bài tiếp theo