Truyện ngụ ngôn La Fontaine: Ve và kiến
Suốt mùa hè dài đằng đẵng, Ve kêu ra rả đến rạc cả người. Rồi khi những cơn gió bấc thổi tới báo hiệu mùa hè sắp qua đi thì Ve mới ngừng kêu. Nhìn lại thấy trong tổ chẳng còn lấy tí lương thực nào để ăn, bấy giờ nó mới lo lắng. Thế này thì sắp chết đói mất thôi! Cả một mùa hè nó chỉ mải miết kêu rên chẳng còn thì giờ đâu mà đi kiếm ăn. Giờ thì biết làm thế nào đây? Chợt nhớ tới nhà Kiến hàng xóm lúc nào cũng cần mẫn tha mồi về tổ nên chắc có nhiều thức ăn dự trữ đây. Ve nảy ra ý định đến đó vay tạm một ít:
– Anh Kiến ơi, nhà tôi hết cả thức ăn rồi. Anh có thể cho tôi vay một vài hạt ngũ cốc được không? Đến mùa sau tôi sẽ trả anh đầy đủ cả lãi và gốc tôi xin thề là như vậy.
Tuy nhiên Kiến có vẻ không muốn cho Ve vay một tí nào.
– Thế cả mùa hè vừa rồi anh làm gì mà không kiếm lương thực dự trữ? Giờ vừa mới sắp hết hè mà anh đã phải vay mượn.
Mùa hè vừa rồi ư? Cả ngày lẫn đêm tôi ca hát suốt cho anh khỏi buồn đấy thôi! – Ve nôn nóng trả lời.
– À đúng rồi, anh ca hát suốt nhỉ! Tôi rất thích giọng ca tuyệt vời của anh lắm. Anh hát hay như vậy thì chắc múa cũng rất đẹp. Vậy bây giờ, anh hãy múa cho tôi xem đi!
Thẻ:
Bài tiếp theo