
Sau cơn mưa rào bất chợt, khu vườn nhà bà Nam thơm ngát mùi đất ẩm. Lá cây long lanh những giọt nước trong veo như pha lê. Giữa lối đi lát gạch, một vũng nước lớn xuất hiện, lấp lánh phản chiếu bầu trời xám xịt.
Nam, cậu bé 9 tuổi, đứng chống nạnh nhìn vũng nước. Lạ thật! Những vũng nước khác đã bắt đầu rút bớt, còn vũng này vẫn trong vắt, tĩnh lặng như một tấm gương. Cậu cúi xuống nhìn, bỗng giật bắn người—trong vũng nước không phải là hình ảnh bầu trời hay khu vườn, mà là một con đường lát đá dẫn vào khu rừng rậm rạp!
Nam dụi mắt. Cậu thò một ngón tay xuống nước—lạnh buốt! Nhưng khi chạm vào, mặt nước không gợn sóng mà rung lên như thể làn da của một sinh vật sống. Rồi bất chợt, một bàn tay nhỏ xíu vươn lên từ trong nước, kéo mạnh lấy tay Nam.
Cậu hét lên nhưng không kịp, người cậu bị hút vào vũng nước! Khi mở mắt ra, cậu thấy mình đang đứng trên con đường đá trong rừng, xung quanh là những thân cây cao vút. Xa xa, một cô bé mặc váy xanh vẫy tay gọi:
— “Nhanh lên! Cánh cổng sắp đóng lại rồi!”
Cậu chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng đôi chân như tự động chạy theo cô bé. Đằng sau, vũng nước nơi cậu vừa rơi xuống đang dần thu nhỏ lại, bề mặt gợn lên những vòng sóng như đang cười bí ẩn…
Nam vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, tim đập thình thịch. Cô bé váy xanh quay lại, nắm lấy tay cậu kéo đi như gió:
— “Nếu cổng đóng, cậu sẽ kẹt lại đây mãi mãi!”
Họ băng qua những bụi cây có lá phát sáng màu xanh lục, len lỏi qua những gốc nấm khổng lồ mọc nghiêng ngả như những chiếc ô. Trên cành cây, những chú chim lông tím không hót mà thì thầm bằng thứ tiếng lạ lùng, như tiếng nước chảy ngược.
Cuối con đường, Nam nhìn thấy một cánh cổng làm bằng những nhánh cây đan vào nhau, giữa cổng treo một chiếc đồng hồ cát lấp lánh ánh bạc. Hạt cát bên trong đang rơi xuống từng hạt một, và cậu nhận ra: khi hạt cuối cùng rơi xuống, cánh cổng sẽ khép lại.
Cô bé quay sang cậu, thở hổn hển:
— “Tên tớ là Ly. Đây là Khu Vườn Ẩn, chỉ hiện ra sau mưa khi có người tò mò đủ để soi vào vũng nước. Nhưng không phải ai cũng vào được. Cậu là Người Được Chọn.”
Nam há hốc mồm:
— “Người Được Chọn… để làm gì?”
Ly chỉ tay lên trời. Giữa tán cây, bầu trời tím ngắt như nhung, và trên đó là một con diều khổng lồ, nhưng sợi dây diều không nối lên cao mà… cắm ngược xuống lòng đất.
— “Có một Bí Mật đang bị giấu dưới khu vườn này. Cậu phải tìm ra nó trước khi trời tạnh hẳn.”
Ngay khi cô nói xong, một tiếng rắc vang lên. Đồng hồ cát chỉ còn lại vài hạt. Cánh cổng bắt đầu co lại.
Nam nuốt nước bọt. Một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu biết mình không còn đường lui nữa.
Và khi quay lại, cậu thấy bên vệ đường xuất hiện ba lối mòn, mỗi lối dẫn vào một ngóc ngách tối om, nơi có gì đó đang chờ đợi…
Nam nuốt nước bọt, mắt căng tròn nhìn ba lối mòn trước mặt. Mỗi con đường đều dẫn vào bóng tối, nhưng mỗi con lại có một dấu hiệu kỳ lạ:
Con đường bên trái phủ đầy sương mù tím, và trong sương thấp thoáng những bóng đen di chuyển.
Con đường giữa có ánh sáng nhấp nháy như đom đóm, nhưng tiếng thì thầm kỳ lạ vang lên từ đâu đó.
Con đường bên phải có những viên đá phát sáng màu xanh lục, sắp xếp thành một hình dạng giống như mũi tên chỉ về phía trước.
Nam quay sang Ly, nhưng cô bé chỉ lặng lẽ nhìn cậu, như thể đang thử thách cậu tự quyết định.
— “Chọn nhanh lên!” Ly giục.
Nam siết chặt nắm tay. “Nếu là một bí mật bị giấu đi, chắc hẳn nó không muốn bị tìm thấy dễ dàng…” Cậu suy nghĩ. Những viên đá xanh có vẻ như đang dẫn đường, nhưng liệu có quá dễ dàng không? Cậu quyết định loại bỏ con đường đó.
Con đường giữa có ánh sáng lấp lánh, nhưng tiếng thì thầm vang lên làm cậu rùng mình. Nam không thích những thứ thì thầm trong bóng tối… Cậu cũng loại bỏ con đường đó.
Chỉ còn lại con đường đầy sương mù tím. Những bóng đen di chuyển làm cậu lo lắng, nhưng cậu nhớ lại: Sương mù có thể che giấu điều gì đó, nhưng cũng có thể là lớp màn che để bảo vệ điều gì quan trọng.
— “Đi lối này!” Nam quyết định, kéo tay Ly chạy vào con đường sương mù.
Ngay khi bước vào, sương mù dày đặc ôm lấy họ. Không khí trở nên lạnh buốt. Những bóng đen di chuyển rõ ràng hơn… nhưng khi đến gần, Nam mới nhận ra đó không phải là những sinh vật đáng sợ—mà là những chiếc bóng của chính cậu và Ly, đang phản chiếu trên sương mù như một tấm gương lạ kỳ.
— “Đây là nơi lưu giữ ký ức.” Giọng Ly vang lên trong không trung, nhưng khi Nam quay lại, cô bé không còn ở đó nữa!
Bất chợt, một trong những chiếc bóng ngẩng đầu lên nhìn Nam, và… nó bắt đầu cử động không giống cậu. Chiếc bóng đang mỉm cười.
Từ sâu trong màn sương, một giọng nói vang lên, trầm và bí ẩn:
— “Người Được Chọn… ngươi có dám đối mặt với chính mình không?”
Và rồi, mặt đất dưới chân Nam rung chuyển. Một cánh cửa bí mật mở ra, dẫn xuống một lối đi sâu thẳm…
Nam nhìn xuống lối đi tối om bên dưới. Một luồng gió lạnh từ lòng đất phả lên, mang theo mùi cỏ mục và hơi nước. Chiếc bóng của cậu—hay đúng hơn là phiên bản kỳ lạ của cậu trong sương mù—vẫn đang mỉm cười, rồi bất ngờ cất giọng giống hệt cậu:
— “Bí mật nằm dưới đó. Nhưng một khi xuống rồi… cậu có chắc là mình sẽ trở lại chứ?”
Tim Nam đập mạnh, nhưng cậu không thể dừng lại bây giờ. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi nhảy xuống.
Lòng đất bí ẩn
Nam rơi xuống một nền đất mềm, phủ đầy rêu phát sáng. Trước mặt cậu là một cây cổ thụ khổng lồ, nhưng điều kỳ lạ là… rễ của nó hướng lên trời, còn tán lá thì cắm thẳng xuống đất!
Ở giữa gốc cây là một cánh cửa gỗ cũ kỹ, khẽ phát sáng như đang chờ đợi.
Trên cửa có khắc dòng chữ run rẫy:
“Ai mở cánh cửa này, sẽ nhìn thấy điều đã bị lãng quên.”
Nam không hiểu lắm, nhưng tim cậu bỗng nhói lên một nhịp… như thể cậu đã từng biết đến nơi này trước đây.
Cậu đẩy cửa.
Bí mật lộ diện
Bên trong không phải là một căn phòng, mà là… một khu vườn khác. Nhưng đây không phải là một khu vườn bình thường—mọi thứ đều ngược lại!
Cây cối mọc từ trời xuống đất.
Mặt trăng trôi bồng bênh dưới chân cậu như một chiếc hồ lấp lánh.
Và ở giữa vườn, có một chiếc đồng hồ cát khổng lồ—nhưng cát bên trong không rơi xuống mà đang chảy ngược lên!
Trên đồng hồ cát có một dòng chữ khác:
“Thời gian không mất đi. Nó chỉ đang trốn ở đây.”
Lúc này, Nam chợt nhớ lại một ký ức xa xôi…
…
Nam chớp mắt liên tục. Cậu bé kia từ từ bước tới, và khi chạm vào Nam, một loạt hình ảnh ồ ạt tràn vào tâm trí cậu—
Một buổi chiều mưa rất lâu về trước…
Một cậu bé cầm trên tay một con diều giấy màu đỏ…
Một cơn gió mạnh cuốn con diều bay đi…
Và cậu bé nhỏ nhắn khóc nắc nở vì đã để mất nó…
Nam rùng mình. Cậu nhớ rồi.
…
Nam sững sờ. Hình ảnh ấy… chính là cậu!
Hồi nhỏ, cậu rất yêu thích con diều đỏ mà ba cậu đã tự tay làm cho. Nhưng vào một buổi chiều mưa, trong lúc chạy nhảy ngoài vườn, cơn gió bất chợt giật mạnh, cuốn con diều bay xa. Cậu đã chạy theo, cố với tay giữ lại, nhưng không kịp. Con diều biến mất vào bầu trời xám xịt.
Hôm đó, cậu khóc rất nhiều. Ba đã dỗ dành cậu, hứa sẽ làm một con diều khác, nhưng rồi công việc bận rộn khiến lời hứa ấy dần bị lãng quên. Thời gian trôi qua, Nam cũng quên mất luôn con diều đỏ ấy. Cậu cứ nghĩ nó chỉ là một món đồ chơi cũ kỹ, không đáng để nhớ đến.
Nhưng bây giờ, khi đứng giữa khu vườn ngược này, cậu mới nhận ra—đó không chỉ là một con diều. Nó là một phần tuổi thơ của cậu, một ký ức quý giá mà cậu đã vô tình đánh mất.
Trở về
Nam nhìn vào chiếc đồng hồ cát. Nếu thời gian có thể chảy ngược, liệu cậu có thể lấy lại điều mà mình đã mất không?
Cậu đưa tay ra, chạm vào đồng hồ cát khổng lồ. Ngay khi tay cậu chạm vào, một luồng sáng xanh chói lòa bùng lên. Gió rít mạnh, khu vườn bắt đầu rung chuyển. Những cây cối mọc ngược lay động dữ dội, mặt hồ dưới chân gợn sóng, phản chiếu hình ảnh cậu bé năm nào đang dần mờ nhạt.
Rồi tất cả bỗng trở nên tĩnh lặng.
Nam mở mắt. Cậu đang quỳ gối bên cạnh vũng nước trong vườn nhà. Trời đã tạnh mưa, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống khu vườn ướt át.
Cậu ngẩng đầu lên—và tim cậu thắt lại.
Trên cành cây gần đó, một con diều đỏ mắc lại, bay phần phật trong làn gió nhẹ.
Nam vươn tay, cẩn thận gỡ nó xuống. Khi những ngón tay chạm vào lớp giấy đã hơi cũ, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cậu. Cậu nhớ rồi. Đây chính là con diều mà cậu đã đánh mất từ rất lâu.
Và lần đầu tiên sau nhiều năm, Nam mỉm cười.
Bí mật dưới khu vườn không phải là một kho báu hay một phép màu xa lạ—mà chính là ký ức mà cậu đã vô tình lãng quên.
Và giờ đây, cậu đã tìm lại được nó.